Bà Hồ Thị Vân nói về hoàn cảnh khủng khiếp của mình: “Tôi không sợ bom đạn ác liệt trong chiến tranh, chỉ sợ không còn sức để bên cạnh, rau cháo qua ngày cho các con, cháu…”
3 đứa trẻ, 2 đứa tàn tật
Chúng tôi đến căn nhà cấp 4 của gia đình bà Hồ Thị Vân (78 tuổi, xóm 12, xã Quỳnh Thạch, Quỳnh Lưu, Nghệ An) vào buổi chiều. Người phụ nữ có khuôn mặt lam lũ, lưng còng, tóc bạc và mắt mờ đục.
Để đút cơm cho anh Nguyễn Bá Cường (47 tuổi), con trai thứ hai của bà, bà chậm rãi bê bát cơm tới chiếc giường tự chế ở giữa sân. Người đàn ông này ăn một cách ngon lành mặc dù chỉ có vài miếng đậu phụ trong bữa cơm.
Cơ thể anh Cường đã khác biệt so với những đứa trẻ khác từ khi sinh ra. Tứ chi và thân của anh bị co quắp và không phát triển. Anh Cường trưởng thành với cơ thể giống như một đứa trẻ, cân nặng gần 10 kg và chỉ có khuôn mặt già đi trong năm tháng. Anh nằm im, mọi hoạt động dựa vào đôi tay biến dạng, cử động một cách yếu ớt.
Con trai thứ ba của tôi, mới 10 tuổi, qua đời vì ung thư gan chỉ trong hai năm. Con trai đầu (18 tuổi) đã qua đời trong một tai nạn giao thông khi con vừa mất được một năm và nỗi đau vẫn chưa kết thúc. Anh Hùng chia sẻ nỗi đau liên tục khiến anh không còn sức để đứng dậy.
Anh Nguyễn Bá Phương, con trai út của bà Vân, 38 tuổi, là người may mắn nhất trong gia đình. Anh ấy khỏe mạnh hơn hai người anh trai và là người duy nhất trong gia đình. Vợ chồng anh Phương hiện đang chăm sóc bà Vân và anh Cường.
Chị Đặng Thị Vỵ, 33 tuổi, là vợ của anh Phương, có 4 con thơ, trong đó con lớn nhất 10 tuổi và con nhỏ nhất vừa sinh được 7 tháng.
Mẹ chồng của cô ấy mù lòa và anh trai chồng của cô ấy tàn tật, vì vậy cô ấy không thể đi làm thêm để kiếm tiền. Chạy ăn từng bữa luôn là một thách thức trong cuộc sống gia đình.
Anh Cường bị tai biến 7 năm trước và phải điều trị gần nửa năm mới khỏe lại. Anh ấy cũng bị động kinh từ đó. Nếu bạn bị bệnh, bạn có thể bị toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược và có thể tự cắn lưỡi bất cứ khi nào.
Anh Cường được coi là một người thông minh mặc dù chỉ ở một nơi. Anh ấy tự mày mò, biết đọc và sử dụng thành thạo máy tính mặc dù anh ấy không theo học ở trường.
Anh Cường được mọi người gọi là “nhà thơ nhỏ bé” vì anh ta có khả năng viết nhiều bài thơ tuyệt vời về mẹ, quê hương, tình yêu và nhiều điều khác.
TH