Bé Ngân không có cha. Mẹ cô ấy bị tàn tật và phải đi bằng hai tay, và ông bà ngoại của cô ấy già yếu. Tương lai của trẻ không rõ ràng…
Chị Hồ Thị Nga (41 tuổi, trú thôn 8, xã Quỳnh Vinh, thị xã Hoàng Mai, tỉnh Nghệ An) lau vội đôi tay ướt sũng lên chiếc áo đang mặc khi nghe tiếng con khóc khi đang giặt đồ ngoài giếng.
Không thể di chuyển như người bình thường, chị xỏ đôi tay của mình vào hai chiếc dép bên cạnh để di chuyển. Chị phải đối mặt với nhiều thử thách khi lê được vào gian nhà nhỏ.
Chị Nga ngồi bệt dưới nền nhà và cố gắng với đôi tay lên giường để bế con. Bé Hồ Thị Thúy Ngân, 3 tuổi, con gái chị Nga, ngừng khóc và ôm chầm lấy mẹ.
Chị Nga nói rằng khi chào đời, cô ấy rất bình thường và khỏe mạnh giống như mọi đứa trẻ khác. Tuy nhiên, khi chị 7 tháng tuổi, đôi chân của cô ấy dần trở nên tê liệt và co quắp sau cơn sốt cao. Mãi sau này, chị mới có thể di chuyển bằng đôi tay của mình một cách khó khăn nhờ kiên trì luyện tập.
38 tuổi, chị vẫn ở bên bố mẹ già một mình khi các em và bạn bè cùng lứa đều qua đời. Chị quyết định đi “xin” con vì khao khát làm mẹ cháy bỏng.
Vợ chồng tôi chỉ biết ôm con mà khóc, vừa thương vừa lo lắng vào ngày con được thông báo mang thai. Sao có thể lo lắng cho con mình khi bản thân mình còn không lo nổi vì con mình bị tàn tật? Vợ chồng tôi không thể ở bên nhau mãi mãi khi chúng tôi già đi. Mang thai và sức khỏe của con cái sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đứa trẻ sau khi sinh ra có được khỏe mạnh, bình thường hay mang số phận giống mẹ không?
Nguồn: Dantri